Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Lúc này anh rất khác không giống khi ở phòng nghiên cứu. Mặc dù vẫn là đôi mắt sâu thẳm và ngũ quan hài hòa tuyệt mĩ giống nhau, nhưng thái độ lại khác nhau cứ như trở thành một người khác vậy.

Có phải các nghiên cứu sinh đều cổ quái như vậy không!? Đều vì học nhiều đến đầu hư luôn, tính tình thay đổi?

Ừ, có thể nha! Cô vừa nghĩ vừa gật đầu. Vẫn là anh Hạ Dương tốt nhất, anh luôn nở nụ cười với mọi người, sẽ không lúc nóng lúc lạnh khiến người ta khó nắm bắt.

Một bàn ăn khác, Kỷ Lăng không yên lòng dùng bữa trưa. Ngồi cùng bàn với anh còn có Hạ Dương và một nghiên cứu sinh khác gọi là A Tuyên, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, mới hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Bạn biết em gái đó à?"

"Không biết." Anh thản nhiên trả lời.

"Không biết? Vậy sao bạn lại trả tiền cơm giúp em ấy? Một trăm đồng không phải tiền cho bữa cơm hai người sao?"

"Mình thích không được sao?" Kỷ Lăng trừng mắt nhìn Hạ Dương, trong đôi mắt như có ngọn lửa đang cháy.

Hạ Dương bị trừng lại chẳng biết vì sao, anh thậm chí có một loại ảo giác Kỷ Lăng nhìn mình như nhìn kẻ thù.

"Vậy sao bạn chưa từng đối với tụi mình như thế?" A Tuyên hết lần này đến lần khác không nhìn ra sắc mặt kỳ quái của anh, không mở bình làm sao biết trong bình chứa gì.

"Các bạn có khi nào ra ngoài quên mang tiền không?" Kỷ Lăng liếc nhìn bọn họ.

"Nói cũng phải...Gì, bạn nói em ấy đó quên mang tiền sao?" Hạ Dương kêu to, đưa tới sự chú ý của bàn bên cạnh.

"Bạn có thể nói lớn hơn nữa không." Không biết tại sao, Kỷ Lăng muốn duy trì hình tượng và danh dự cho cô, mặc dù đây chỉ là một bữa cơm không mấy giá trị.

"A, thật ngại quá." Hạ Dương im miệng, nhìn về phía bạn nữ đó thấy cô cũng đang nhìn mình .

Anh mỉm cười với cô, cũng chú ý tới gương mặt thanh tú của cô, theo bản năng thốt lên:" Dáng dấp em ấy cũng không tệ!"

"Bạn thích kiểu ngoại hình như em ấy sao?" Kỷ Lăng biến sắc thốt lên: "Vậy thì tốt, em ấy cũng thích bạn."

"Cái gì? Làm sao bạn biết?" Các bạn nữ trong trường thích anh không phải là chuyện lạ gì, nhưng lúc này anh không biết, vậy mà Kỷ Lăng lại biết, đây là có chuyện gì?

"Ngày bạn xin nghỉ em ấy đến phòng nghiên cứu tìm bạn, nhìn dáng vẻ giống như là muốn tỏ tình." Kỷ Lăng phát hiện là mình không hề thích nói đến chuyện này.

"A, em gái thanh thuần này muốn tìm mình tỏ tình sao? Làm sao bạn không nói sớm, mình sẽ đi tìm em ấy." Anh nói xong liền đứng dậy nhưng lại bị Kỷ Lăng kéo lại.

"Bạn muốn làm gì?" Kỷ Lăng không thích lo chuyện người khác nhưng anh lại không kiềm chế được xúc động muốn lo chuyện lần này.

"Đương nhiên là theo đuổi em ấy!"

Lời anh vừa nói ra làm Kỷ Lăng cảm thấy thật khó chịu. Hạ Dương cự tuyệt nhiều bạn nữ như vậy, nhưng lần này lại không từ chối cô ấy, đây là ý gì?

"Em ấy không phải loại tùy tiện." Anh tin tưởng cô khác với những người kia.

"Làm sao bạn biết?.... Chẳng lẽ bạn có ý với em ấy?" Trong mắt Hạ Dương hiện lên tia giảo hoạt.

"Mình!? Không có chuyện này." Giật mình thấy mình lộ quá nhiều cảm xúc ra, Kỷ Lăng trong nội tâm run sợ, nhanh chóng bác bỏ.

Cậy mạnh! Hạ Dương mới không tin lời của anh, anh đưa mắt về phía A Tuyên đang ngồi yên theo dõi kịch hay, ám chỉ nhờ anh giúp đỡ."Không có!? Vậy mình theo đuổi em ấy cũng không sợ phạm vào nguyên tắc vợ bạn không thể đùa giỡn, đúng không A Tuyên?"

"Hạ Dương nói có lí!" A Tuyên cũng cảm thấy phản ứng của Kỷ Lăng có chút kì quái.

"Các người ...tùy tiện!" Nhưng thấy Hạ Dương đi về phía cô, tâm Kỷ Lăng như cước bộ Hạ Dương, một bước là một sự kinh hãi.

Hạ Dương sẽ nói thế nào với cô ấy? Nói anh yêu thích cô, quyết định muốn cùng cô hẹn hò......

Gặp quỷ, anh thế nhưng lại để ý tới thái độ của Hạ Dương đối với cô ấy!?

Cho dù Hạ Dương đối với cô ra sao, cũng không liên quan gì tới anh! Kỷ Lăng cưỡng ép mình không nhìn tới không nghe không thèm nghĩ nữa, vội vàng ăn hết bữa trưa của mình.

Chương 2.2

" Anh, đàn anh Hạ Dương!" Nguyên Mạn Nhu giật mình nhìn Hạ Dương ngồi xuống trước mặt mình, trái tim như muốn ngừng đập, tay khẽ run lên không cầm được đôi đũa, đành phải để xuống bàn ăn.

"Chào em, nghe nói em...." Hạ Dương cúi xuống, nghĩ xem nên nói thế nào."Ừ, nghe Kỷ Lăng nói em...."

"Kỷ Lăng!? Đàn anh kia gọi là Kỷ Lăng? Thật là trùng hợp! Giống tên anh đều chỉ có một chữ..." Biết được tên của anh ấy, Mạn Nhu vui mừng cắt ngang lời của Hạ Dương.

"Đúng vậy!"

"Em nhất định phải cảm ơn anh ấy thật tốt mới được."

"Em không phải là ...." Hạ Dương đang muốn nói đành nuốt lại.

Nhìn nét mặt cô ấy không giống như muốn tỏ tình với anh. Đề tài nói chuyện lại quay về Kỷ Lăng, Hạ Dương cảm thấy không giống Kỷ Lăng nói.

"Hả?"

"Không có gì, không có gì, chắc là do Kỷ Lăng hiểu lầm em muốn tỏ tình với anh."

"Hả?" Nguyên Mạn Nhu ngây người, trên mặt nhất thời đỏ ửng.

Cô đúng là muốn tỏ tình với anh! Làm sao lại quên chứ?

Mà tâm tư của cô thì ra đã bị Kỷ Lăng nhìn thấu, ngày đó cô không nói cho anh biết vì nghĩ càng ít người biết càng tốt, còn mới chuyện vừa rồi.....A, thật là mất mặt!

Trời ơi, cô không biết làm sao đối mặt với bạn ấy nữa!

".....Em tìm anh có phải là thay người khác đưa thư tình không?" Hạ Dương không biết cô đang ngượng nghịu nói tiếp. "Thật ra anh và Kỷ Lăng rất giống nhau, không muốn chưa có sự nghiệp ổn định đã nói tới chuyện yêu đương, nhưng các bạn nữ ở trường thật sự quá nhiệt tình anh cũng không biết giải quyết thế nào......"

Nguyên Mạn Nhu nhất thời không nói được gì.

"Em gái, em gái..." Hạ Dương thấy cô lâu không có phản ứng liền gọi.

"Hả?"

"Nói với em nhiều như vậy còn chưa biết tên của em!"

"À, em tên là Nguyên Mạn Nhu, là sinh viên khoa quản trị kinh doanh."

"Nguyên Mạn Nhu.... tên rất êm tai."

"Cám ơn." Cô mỉm cười với anh. "Đàn anh, em, buổi chiều em còn có lớp, em xin phép đi trước."

"Được...à, em còn chưa cho anh biết em tìm anh có việc gì?"

"À, không có, không có việc gì, em, em đi trước, tạm biệt!" Cô giống như chú thỏ nhỏ cuống quít chạy ra khỏi căn tin.

"Quái..." Hạ Dương lầu bầu trở về bàn ngồi xuống cạnh Kỷ Lăng.

"Lại một người đẹp bị bạn cự tuyệt?" A Tuyên không có có bỏ qua mọi việc nhưng do khoảng cách quá xa nên không nghe được bọn họ nói chuyện.

"Mới không phải. Kỷ Lăng bạn hiểu lầm rồi, em ấy căn bản không phải tới tìm mình tỏ tình."

"Hả?" Kỷ Lăng nhìn Hạ Dương rồi lại nhìn về phía cửa căn tin, chẳng lẽ anh hiểu lầm sao?

"Một lời tỏ tình em ấy cũng không nói, ngược lại, lại hỏi về bạn." Hạ Dương chú ý tới sự khác thường của Kỷ Lăng, thích thú đem nội dung cuộc trò chuyện khi nãy sửa lại đôi chút.

Hỏi tên anh? Kỷ Lăng hơi ngạc nhiên.

"Mình xem em ấy có ý với bạn nha, mình khuyên bạn đừng có đầu gỗ như vậy nữa." Hạ Dương tuyên án.

"Mình ăn lo, đi trước." Kỷ Lăng đột nhiên đứng dậy, một cỗ xúc động dâng lên, anh không để ý tới hai người bạn của mình, vội vã đuổi theo.

 ****************************

".......Thì ra là đàn anh Hạ Dương không muốn quen bạn gái là do sự nghiệp chưa thành!"
Nguyên Mạn Nhu biết nguyên nhân vì sao Hạ Dương không quen bạn gái tâm tình đột nhiên tốt hơn, mặc dù không tỏ tình thành công, nhưng cô càng yêu thích anh hơn. So với những bạn nam khác thì anh Hạ Dương có mưu tính hơn.

"Cũng tốt, thời gian này nên học thật tốt đi!" Sau khi lầm bầm lầu bầu một lúc cô đi về ký túc xá.

" Em gái..." Kỷ Lăng gọi cô.

"Hả? Đàn anh! Vừa rồi... thật cảm ơn anh." Thấy người tới, cô rất nhanh nói lời cám ơn." Bây giờ em phải về ký túc xá, em, em đi lên lấy tiền trả anh."

"Anh không phải tới đòi tiền em."

"Kia..."

"Hạ Dương, bạn ấy,...Ngày đó...Là anh hiểu lầm, cho rằng em tới tìm Hạ Dương để tỏ tình, cho nên mới vừa rồi Hạ Dương mới có thể nói một ít lời ngươi nghe không hiểu lời của..."

"Hả? À..." Mặt cô lại đỏ lên , thật sự chột dạ.

Thì ra tâm tư của cô đã bị người ta xem thấu.

"Em gái, thật xin lỗi, chuyện này là anh sai." Anh nói xin lỗi.

"Không....Gì! Giải thích rõ là được rồi, đàn anh đừng để ý nữa."

Bất kể đúng hay sai, kết quả đều giống nhau, tính ra cô còn phải cảm ơn anh, tránh cho cô thật sự tỏ tỉnh rồi bị cự tuyệt, so với bây giờ càng khó qua hơn.

"Tóm lại, vẫn xin lỗi em. Lần sau mời em uống đồ để tạ tội vậy."

"Không cần phải vậy đâu! Làm sao có thể không biết xấu hổ để đàn anh mời đây. Không bằng em mời đi, em mời đó." Cô còn đang thiếu anh tiền bữa trưa nay, nhớ tới mình không mang tiền vào căn tin, lại biến thành ăn cơm chùa đã cảm thấy thật ngượng ngùng rồi, cô lúng túng cười với anh.

Hai má cô đỏ ửng vì thẹn thùng, lại còn có hai má lúm đồng tiền mê người làm Kỷ Lăng thất thần trong giây lát. Nét mặt cô thật sinh động, biến hóa rất là đáng yêu, thấy "Davy" là hoảng sợ, phát hiện trên người không mang tiền lại hoảng hốt, nói chuyện với anh lại e lệ..gặp mặt cô không tới mấy lần, cô đã làm cho anh ngạc nhiên rất nhiều lần.

Trước kia, anh cơ hồ không có cảm xúc với các bạn nữ khác, nhưng hết lần này tới lần khác đối với cô anh đều có cảm giác xung động khác lạ....

"Đàn anh Kỷ Lăng!"

"Hả, anh còn chưa có biết tên của em." Anh kéo lí trí trở lại.


"Em tên là Nguyên Mạn Nhu*, là Nguyên như 1 đồng 2 đồng, Mạn trong mạn thôn thôn (chậm rì rì) và thiếu tâm dựng thẳng kế bên, Nhu trong bất ôn nhu (không thùy mị), là sinh viên khoa quản trị kinh doanh." Cô đùa khi giới thiệu tên mình.

*元曼柔: Nguyên Mạn Nhu.
 Đồng và chữ Nguyên giống nhau : 元
 Mạn trong mạn thôn thôn: 慢thiếu tâm dựng thẳng kế bên thành: 曼

Nghe vậy, anh không nhịn được nở nụ cười " Không có người nào giới thiệu tên mình như vậy đi."

"Thật sao ? Nhưng như vậy sẽ có thể khiến người khác nhớ kỹ hơn không phải sao?" Dĩ nhiên cô biết giới thiệu như vậy rất buồn cười nhưng không ngờ anh ấy lại cười vui vẻ như vậy, hơn nữa lại cười vô cùng đẹp mắt nữa.

"Đúng vậy. Anh là Kỷ Lăng, kỷ trong kỷ niệm, lăng trong lăng trì." Anh rất nhanh trả lời, cũng nhớ kĩ tên cô.

"Học được rất nhanh nha!" Nguyên Mạn Nhu cười đáp, khoảng cách với anh như gần hơn.

Nhưng anh lại cười mà không nói. Bỗng dưng có người ở phía sau gọi tên anh.

Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Hạ Dương và A Tuyên vẫy tay về phía bọn họ.

"Em phải trở về."

"Vậy... vậy ngày mai gặp lại ở căn tin!"

"Hả?" Anh nhất thời không hiểu, chỉ biết mình không muốn nhanh vậy liền cùng cô kết thúc cuộc trò chuyện.

"Em còn nợ anh!"

"Anh đã nói là không cần, nhưng mà mời nước thì không thể quên đó!"

"Được."

"Vậy ngày mai gặp." Giống như chiếm được một loại hứa hẹn vô cùng quan trọng, anh nở nụ cười từ biệt với cô.

"Ngày mai gặp." Thật ra ở chung một chỗ với anh vui lắm! Nguyên Mạn Nhu nhìn anh chạy về phía hai người kia, ở trong lòng thầm nghĩ.

Ngày đó anh nói xong không để ý tới cô, hôm nay cũng thế, hại cô nghĩ EQ của nghiên cứu sinh rất kém chứ! Thì ra là cô suy nghĩ nhiều quá.

Chương 2.3

Thấy Nguyên Mạn Nhu về với gương mặt không sầu khổ, cho nên Mã Sách Cần nghĩ lầm cô tỏ tình thành công.


"Đi lâu như vậy, hai người có quen nhau rồi không? Có phải nên cảm tạ bà mai như mình đây."

"Bà mai gì ? So với cái loa cũng không kém bao nhiêu đâu." Nguyên Mạn Nhu liếc Sách Cần một cái.

"Mình giúp bạn như vậy, mà bạn lại nói mình là ống loa!? Quá đau lòng rồi! Thôi, không giỡn với bạn nữa, nói mau, anh ấy có phải nói ‘Em gái, thật ra thì anh cũng có cảm giác với em’ không?"

Nhắc tới chuyện này, Nguyên Mạn Nhu thế này mới nghĩ đến mình cũng không đau lòng như mình tưởng tượng. Chỉ sợ là do nhìn nhiều phản ứng của các bạn nữ bị cự tuyệt nên cảm giác bị tê dại, hay có lẽ do cô chuẩn bị tâm lí thật tốt, cho nên không khó vượt qua, ngược lại lại có cảm giác có một sợi dây trói buộc khó hiểu được cởi bỏ, toàn thân cảm thấy dễ chịu hẳn lên.

"Bạn sai rồi. Mình căn bản không có tỏ tình, nhưng mình lại biết rõ trong thời gian này không anh ấy không tính đến chuyện quen bạn gái.'

"Bạn có phải muốn nói giỡn để trọc mình cười không, mình thấy bạn chẳng giống dáng vẻ thất tình tý nào."

"Thật đó." Ngay cả Sách Cần cũng nhìn ra là cô không đau lòng, có thể thấy đoạn tình cảm mà cô dành cho anh Hạ Dương không phải là yêu thích mà có lẽ là tình cảm ái mộ thôi, nhưng cũng nhờ vậy cô lại quen được anh Kỷ Lăng, cô rất vui. Nhưng trải qua một lần kinh nghiệm nên lần này cô quyết định giữ bí mật không nói cho Sách Cần biết.

"Không phải gạt mình chứ?"

"Chuyện như vậy có gì hay mà phải lừa bạn."

Mã Sách Cần hơi nhụt chí, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến một chuyện lập tức tóm lấy tay của Mạn Nhu nói:" Các khoa hệ tinh anh lần này mở tiệc quan hệ hữu nghị, bạn nhất định phải tham gia."

"Cái gì mà tinh anh quan hệ hữu nghị chứ?"

"Học kì sắp hết, quan hệ giữa các sinh viên được động viên toàn lực, mặc kệ có người yêu hay chưa, mọi người đều leo lên Ngọc Sơn để gia tăng tình hữu nghị, xem có thể gặp được đối tượng tốt hay không. Vốn bạn có đối tượng nên những dịp này có thể không đi cũng được, nhưng bây giờ không còn hi vọng gì nữa thì chỉ có thể cố gắng không ngừng, tìm đối tượng mới thôi. Mình sẽ liên lạc với người trong ban tổ chức thay bạn ghi danh." Mã Sách Cần nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra.


"Đừng......" Nguyên Mạn Nhu muốn ngăn cô lại, "Bạn làm gì mà vội vã như thế chứ?"

"Tiểu thư à, cô không còn nhỏ nữa! Không tìm đối tượng yêu đương thì sẽ không kịp nữa đâu, đến lúc tuổi xuân đi qua thì bạn sẽ hối hận. Huống chi có thêm người chiếu cố bạn không phải tốt sao?"

"Mình có thể tự chiếu cố bản thân. Bạn chỉ lo nói mình, không phải bạn cũng giống mình chưa có đối tượng đấy thôi."

"Mình không giống bạn, mình tôn thờ chủ nghĩa độc thân, không có ý định kết hôn, không muốn yêu đương, giữ vững tâm hồn trong sáng không phải như bạn có một tâm hồn xuân, mơ mộng......."

"Bạn biết mình nghĩ gì sao?"

"Dĩ nhiên mình biết! Một người nếu không có thất tình lục dục* thì sẽ không yêu, sẽ không thể thầm mến anh Hạ Dương cho nên bạn với mình không giống nhau. Nhưng mà lần này mình cũng tham gia nhỡ đâu sẽ có người làm cho mình thay đổi chủ ý."

*thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người

"Không phải bạn theo chủ nghĩa độc thân sao? Bạn thật đúng là không có nguyên tắc!"

"Gặp người tốt dĩ nhiên phải theo đuổi nha! Mình nghe nói lần này còn có nghiên cứu sinh bên trung tâm nghiên cứu y học cũng đi, nói không chừng bạn sẽ nhìn trúng người nào đó thì sao!"

Nguyên Mạn Nhu không nhịn được nghĩ đến Kỷ Lăng, không biết anh ấy có tham gia không?

Ngày mai gặp, cô sẽ hỏi anh vậy.

Nếu như anh đi, có mang theo bạn gái không? Vấn đề này cô có nên hỏi không?

Cô hít sâu một hơi dẹp một đống câu hỏi trong đầu đi.

Cô rốt cuộc làm sao lại để ý tới anh vậy?....



Chương 2.4

Gần trưa hôm sau, Kỷ Lăng đi từ phòng nghiên cứu trở về phòng ngủ, tìm một chiếc áo sơ mi sạch sẽ để thay, lúc đến trung tâm y học vừa vặn chạm mặt Hạ Dương.

Hạ Dương hoài ghi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, nói :" Bạn ăn mặc vậy để đi hẹn hò sao?"

"Không phải."

"Không phải? Mình mới không tin, bình thường bạn ở phòng nghiên cứu trừ ăn cơm đi vệ sinh ra, bạn sẽ không ra ngoài nửa bước sao? Hôm nay không thể ngờ lại chạy về phòng thay quần áo! Còn cả áo sơ mi....."

Kỷ Lăng thầm nghĩ xem ra không nói cho Hạ Dương biết thì anh sẽ không bỏ qua, không thể làm gì khác hơn đành nói:" Có đàn em muốn mời mình đi uống nước, đáp án này bạn đã vừa lòng chưa?"

"Đàn em là đàn em nào vậy? A, sẽ không phải là em gái ngày hôm qua....." Trong mắt Hạ Dương lóe lên tia mập mờ, giống như anh và em gái ấy đã làm ra chuyện không thể cho ai biết vậy.

"Bạn đừng ở đây đoán lung tung, em ấy chẳng qua là mời lại mình thôi."

"Thật không? Mình lại thấy không có đơn giản như vậy nha!"

" Mình với em ấy chính là đơn giản vậy!"

"Mình thấy bạn có ý với người ta? Đừng thẹn thùng, thích liền nói cho em ấy biết, cùng lắm thì chết chứ sao!"

"Càng nói càng thái quá." Anh lắc đầu cự tuyệt thừa nhận có bất kì cảm giác gì với em ấy. Anh hiểu rằng lúc này anh không thể nói đến chuyện tình cảm.

"Thành thật một chút cũng không được. Nói đi mình sẽ giúp bạn một tay, sau khi thành công xem bạn cảm tạ mình thế nào."

"Không có việc gì thành hay không thành, bạn nên nhớ không lâu nữa mình sẽ xuất ngoại, nói chuyện yêu đương là việc mình không nên làm." Chính là vì băn khoăn chuyện này cho nên anh mới không muốn có bạn gái.

"Chuyện ấy thì có quan hệ gì? Hai người yêu nhau ở xa nhau cũng không phải chỉ có mình bạn, bạn lo lắng cái gì? Nếu như hai người có duyên, dù đi đến đâu duyên phận cũng không đứt." Chính là nhìn đến Kỷ Lăng không giống bình thường, nên anh mới một mực thổi phồng.

Kỷ Lăng bởi vì lời của Hạ Dương mà tâm không khỏi rung lên, anh bởi vì thân phận mình bây giờ mà chậm chạp không muốn có bước đầu tiên nếu vì vậy mà bỏ lỡ cái gì thì không phải là đáng tiếc sao? Chính anh cũng biết rõ mình đối với cô có cảm giác khác thường.........

"Được rồi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nói không chừng người ta cũng có ý với bạn!" Hạ Dương đột nhiên vỗ vai anh, cắt đứt sự trầm tư của anh.

"Đúng không?"Anh lẩm bẩm, đoán mình biểu hiện như vậy có rõ ràng không? Nếu như anh không nói, cô ấy có thể nhìn thấu không? Nói xong tâm anh dường như có chút dao động.


***************************************

"Đàn anh Kỷ Lăng.....! Thật xin lỗi em đến trễ." Nguyên Mạn Nhu trong tay ôm một đống sách dày cộm từ phía trường học chạy lại đây, thở hồng hộc nói.

"Không sao, em ổn chứ?" Kỷ Lăng nhìn hai má cô phiếm hồng, sợi tóc mềm mại bởi vì chạy nhanh mà có chút lộn xộn, hai bên tay áo cô một bên thấp một bên cao, dây giày cũng bị tuột so với anh một thân quần áo chỉnh tề thật chẳng ăn nhập với nhau.

Nguyên Mạn Nhu cố ổn định hô hấp chính mình rồi mới trả lời: "Haizz, cũng được, vì tan học mà giáo sư vẫn còn nói thêm cho nên tới trễ. Đàn anh Kỷ Lăng chờ lâu rồi à?"

"Anh vừa mới đến. Vừa uống vừa nói chuyện đi!"

"Buổi chiều em có tiết đầu nên không thể tán gẫu quá lâu, em chỉ vó thể mua đồ uống cho anh thôi!"

"Nếu vậy thì đổi đi, để lần sau uống cũng được, giờ đi ăn trưa trước được không?"

"Vậy thì em còn nợ anh đến khi nào a?" Cô thật sự không thích cảm giác nợ người ta như vậy sẽ nhắc nhở cô không biết nên làm sao." Không được, nếu vậy thì em vẫn sẽ nhớ ở trong đầu, anh cũng biết bình thường em phải nhớ một đống biểu đồ, con số đã mệt chết đi được bây giờ lại phải nhớ thêm chuyện này nữa thì đúng là muốn mạng em mà, cho nên hôm nay em nhất định phải trả hết cho anh, cứ quyết định vậy nha!"

"Đây là bổn phận của con trai mà..."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu đến căn tin, chọn món rồi tìm chỗ ngồi. Vừa mới vào bàn Nguyên Mạn Nhu liền mở miệng trước: "Năm mươi đồng, đàn anh Kỷ Lăng thật là một chút lợi tức cũng không chiếm."

Anh chọn món thật chuẩn chỉ bằng đúng số tiền cô thiếu anh.

"Anh cũng chỉ là không muốn em suy nghĩ nhiều, nếu anh mà không chọn như vậy chắc em lại suy nghĩ này nọ."

"Tốt nhất là như vậy. Đúng rồi đàn anh có tham gia quan hệ hữu nghị cuối kì không?"

"Quan hệ hữu nghị!? Em cũng tham gia những hoạt động bên lề này sao?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Em đây là bị bạn cùng phòng ép, đây cũng là lần đầu em tham gia! Nếu như lúc đó không có ai cùng trò chuyện với em ..., ta sẽ xấu hổ rồi!" Tốt nhất là anh cũng đi, như vậy cô sẽ không sợ không có người trò chuyện.

"Anh chưa đăng ký."

"Thế à!" Nét mặt của cô chợt tối.

Nghe ra trong giọng cô hơi buồn, không biết tại sao, tâm tình của anh cũng trở lên kém.

"Em đi thì anh cũng đi!" Không đành lòng nhìn thấy cô thất vọng, anh ôn nhu nhìn cô nói, không biết rằng lúc này vui buồn của cô cũng sẽ ảnh hưởng tới anh.

"Thật sao?"

"Em không phải sợ không có người nói chuyện sao? Anh đi thì em sẽ có bạn để bầu bạn sao?"

"Thật tốt quá! Có đàn anh ở đó thật là tốt." Nguyên Mạn Nhu vui sướng tự đáy lòng nói "Vậy em mời anh ăn bữa cơm nữa được không?"

"Lại muốn mời cơm anh?"

"Đương nhiên rồi! Đàn anh gầy như vậy, nếu như đem anh nuôi thành béo trắng mập mạp em thấy rất có cảm giác thành tựu." Cô chỉ vô tình nói ra không có ý nghĩ gì khác.

Nhưng, trừ vợ muốn nuôi chồng béo tốt thì người nào lại muốn nuôi một đàn ông béo đây.
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 end
Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .